Lục đại tướng quân tần quốc
Sau khi khử hai nước Triệu cùng Hàn, kế hoạch thống độc nhất Trung Nguyên gần như đã chũm chắc trong trái tim bàn tay. Các nước chư hầu sót lại là Yên, Tề, Ngụy, Sở. Vào đó, Sở có diện tích s rộng béo nhất, binh sỹ cũng hùng hậu nhất, xứng danh là đối thủ của quân Tần.
Xem lại phần 8: Xảo kế khử Triệu Xem lại bài ra mắt (có link các phần): Thiên cổ duy nhất đế Tần Thủy Hoàng
Vào năm Tần Vương chủ yếu thứ 21, vua Tần lệnh cho đại tướng tá Vương Tiễn dẫn quân tấn công vào kinh đô Kế Thành của nước Yên. Trong trận chiến này, một tướng lĩnh trẻ con tuổi bên dưới trướng vương Tiễn thương hiệu là Lý Tín đã dũng cảm chiến đấu, trở thành khuôn mặt nổi trội vào quân đội nhà Tần. Chính Lý Tín sẽ dẫn quân đuổi giết và bắt được thái tử Cơ Đan của nước Yên, dâng thủ cấp Cơ Đan lên Tần Vương. Cơ Đan là người chủ mưu vụ gớm Kha hành yêu thích vua Tần. Bởi đó, công huân của Lý Tín được Tần Vương đánh giá rất cao.
Bạn đang xem: Lục đại tướng quân tần quốc
Quân Tần đắc win trở về, và phương châm tiếp theo mà người ta sắp đối mặt đó là nước Sở.
Trong khoảng thời hạn nghỉ ngơi trước khi bước vào trận chiến quyết định, Tần vương vãi phái nam nhi của vương Tiễn là vương vãi Bí tấn công vào Sở để thăm dò, gấp rút đạt được thắng lợi vang dội. Lúc ấy Tần Vương new 34 tuổi, con trẻ trung, hoài bão, khí phách tràn trề, cảm thấy nước Sở không chống chịu nổi một đòn, vấn đề diệt Sở đã vậy chắc như lòng bàn tay. Một ngày, Tần vương vãi mở họp báo hội nghị và triệu tập văn võ đại thần để đàm đạo đại kế khử Sở.
Tần vương vãi tin rằng, chỉ cần diệt Sở là có thể thống nhất thiên hạ, ông muốn các đại thần cùng bàn bạc đưa ra chiến lược. đầu tiên ông hỏi Lý Tín: “Theo Lý tướng quân cầu tính, cần khoảng tầm bao nhiêu binh sĩ để khử Sở?”.
Lý Tín vừa lập một loạt chiến công, vẫn còn đó trẻ và tràn đầy sức lực, ngay tắp lự đáp: “Thần nhận định rằng 20 vạn quân là đủ để diệt Sở”.
Tần vương vãi nghe chấm dứt rất cao hứng, quay trở về hỏi vương Tiễn: “Ý của Vương tướng mạo quân vắt nào?”.
Vương Tiễn xem xét thận trọng rồi đáp: “Theo lão thần thấy, vẫn phải 60 vạn quân lực mới rất có thể được”.
Tần vương vãi nghe chấm dứt bất giác phủ nhận và cười: “Vương tướng tá quân quả thực vẫn già rồi, làm thế nào phải dè dặt như thế?”, rồi xoay đầu khen Lý Tín: “Vẫn là Lý tướng tá quân tăng tốc chí khí cho quân ta!”.
Đối với nước Tần lúc ấy, 60 vạn quân tương tự với tổng số chiến binh toàn quốc. Cũng đó là nói, vương Tiễn nhận định rằng không phải xem thường nước Sở, mong muốn diệt Sở thì nên cần huy động lực lượng toàn quốc new có thời cơ thành công. Dẫu vậy Tần Vương ko nghe lời kiến nghị của vương vãi Tiễn, vẫn quyết định phái Lý Tín có tác dụng đại tướng, thống lĩnh đôi mươi vạn nhân mã đi tấn công nước Sở.
Vẫn vào cuộc hội nghị hôm ấy, các vị đại thần mọi người đều phạt biểu chủ kiến của riêng rẽ mình. Có vị đề xuất đáp ứng lương thảo ra sao, gồm vị loài kiến nghị hãy lựa chọn con đường nào, chỉ riêng Hữu quá tướng Xương trung bình là im lặng không nói lời nào, khác hoàn toàn với ngày thường. Tần vương hỏi: “Hữu quá tướng có ý kiến gì không? bây giờ sao khanh không nói gì vậy?”.
Xương trung bình vội tiến lên nhị bước, vái lạy Tần Vương cùng nói: “Thần đáng tội chết, nhưng không dám khi quân. Thân phụ của thần là Sở Vương, thần vốn là bạn nước Sở. Nay quân vương bàn phương pháp diệt Sở, thần thân sở hữu hai nước, không đủ can đảm nói xằng”.
Các quan tiền đại thần ai nấy phần đa kinh ngạc, vào triều yên đi một hồi lâu, không hề ai nói lời như thế nào nữa.
Xương bình quân sinh ra nghỉ ngơi Tần, mẫu mã thân của ông là công chúa vào vương thất đơn vị Tần, còn thân phụ là Sở vương vãi Hùng Nguyên. Lúc Hùng Nguyên còn là Thái tử nước Sở, ông ta từng làm con tin ở Tần, kết giao với công chúa đơn vị Tần và hiện ra Hùng Khải (tức Xương Bình Quân). Theo lao lý của nước Tần, miễn là con cháu do thiếu phụ Tần sinh ra vậy nên công dân nước Tần, hồ hết được đối đãi như bạn Tần. Xương trung bình lớn lên trên Tần quốc, ngơi nghỉ Tần có tác dụng quan, xét ra còn là một hàng phụ thân chú của Tần vương vãi Doanh Chính. Tần Vương rất trọng dụng ông, cũng không hề coi ông là tín đồ ngoài. Nhưng rất nhiều lời của Xương Bình Quân từ bây giờ không khỏi khiến Tần vương vãi trầm dìm một hồi lâu.
Thấy vậy, đình úy Lý tứ liền tâu rằng: “Xương trung bình làm trọng thần của triều Tần, khi lâm trận lại phân tâm, dao động, e là trong trái tim có ý bất trung. Vì quốc gia, thỉnh hoàng thượng hãy cách chức Xương bình quân và đưa thoát ra khỏi kinh thành”.
Xem thêm: 10 Tiền Đạo Cánh Phải Đắt Giá Nhất Hiện Nay: Sancho, Messi Vẫn Phải Xếp Sau 1 Ngôi Sao Châu Phi
Tần Vương chấp nhận và hạ chiếu bãi miễn Hữu vượt tướng Xương Bình Quân, tước quăng quật chức vị, giáng xuống làm cho thứ dân, lại lệnh đến võ sĩ hộ tống Xương trung bình đến ở đất Dĩnh Trần, chịu quản thúc tại gia. Còn vương Tiễn thì được lệnh phải giao lại ấn tín cho Lý Tín. Vương vãi Tiễn thấy tình cảnh này, tức thì thỉnh ước Tần Vương cho doanh nghiệp được cáo lão hồi hương.

Lý Tín thống trị tướng, Mông Vũ có tác dụng phó tướng, chia quân làm hai ngả đi tiến công nước Sở. Lý Tín tiến công từ tuyến đường phía phái nam của Dĩnh Trần, Mông Vũ từ đông nam, một mạch phá vỡ quân Sở. Đang trên đà thắng trận thì đột nhiên quân trinh thám phi ngựa đến báo: Xương bình quân ở Dĩnh trằn dấy binh làm phản!
Tình thế bất ngờ biến đổi, trước mặt sau lưng đều có địch, Lý Tín quyết định hồi binh tiến công vào Dĩnh Trần, Mông Vũ cũng buộc phải xoay đầu hợp lực cùng với Lý Tín, cùng tiến công một mục tiêu. Điều này đã đến Sở một thời cơ hiếm có, quân Sở tận dụng thời cơ dính theo quân Tần suốt cha ngày cha đêm, sau đó bất thần tấn công, xung phá vào doanh lũy của Lý Tín, giết chết bảy tướng mạo lĩnh tất cả tiếng. Quân của Lý Tín rất mau lẹ đại bại.
Tin thua thảm truyền như cất cánh về Hàm Dương. Tần Vương chính vừa nghe nói, nhanh chóng đích thân xa giá mang đến quê nhà đất của Vương Tiễn và thành khẩn mời lão cựu tướng ra dẫn quân.
Tần vương nói: “Trẫm sẽ sai lúc không nghe lời tướng quân, từ bây giờ quả nhiên Lý Tín đại bại, lần này trẫm chẳng thể không mời tướng mạo quân ra trận”.
Vương Tiễn nói: “Đại vương ao ước thần dẫn binh, nhưng ý thần vẫn như cũ: không tồn tại 60 vạn người thì chẳng thể được. Nước Sở đất rộng, bạn đông, họ muốn huy hễ 100 vạn nhân mã không hề khó. Họ muốn chiến hạ thì duy nhất định yêu cầu 60 vạn quân binh, nếu ít hơn e là quan trọng được”.
Tần vương nói: “Được, cứ theo lời tướng tá quân đi”.
Sau đó, Tần Vương kêu gọi quân đội toàn quốc, triệu tập 60 vạn chiến binh giao mang đến Vương Tiễn. Ngày ra quân, Tần vương vãi đích thân cho sông Bá bày tiệc tiễn đưa. Vương Tiễn dìm rượu vua ban, uống cạn một hơi, tiếp đến bái tạ với nói: “Thần chinh chiến đã những năm, nhưng tới thời điểm này lại không được phong hầu. Phong hầu là ý nguyện của thần. Nếu lần này Thượng Thiên bảo hộ, nhờ vào hồng phúc của đại vương, đánh Sở thành công, thần hy vọng bệ hạ có thể phong hầu đến thần, ban mang lại thần nhiều lương điền mỹ trạch (ruộng xuất sắc nhà đẹp) để triển khai rạng ma lanh tổ tông, vinh hiển loại họ, có tác dụng thành cơ nghiệp đời đời kiếp kiếp cho nhỏ cháu sau này”.
Tần vương vãi nghe kết thúc cười lớn, nói: “Lão tướng mạo quân đắc chiến thắng trở về, trái nhân cùng ái khanh sẽ cùng hưởng phúc, hà tất đề nghị lo xa như vậy!”.
Nhưng mãi cho trước lúc phân tách tay, vương vãi Tiễn vẫn liên tiếp thỉnh cầu Tần vương vãi ban thưởng lương điền mỹ trạch. Tần vương liền gật đầu đáp ứng.
Bộ hạ của vương vãi Tiễn ai nấy đều cảm thấy rất kỳ lạ: Vương tướng tá quân đâu chỉ có là kẻ tham sự nghiệp lợi lộc, vì sao bây giờ lại nói ra phần nhiều lời đáng cười này? vương vãi Tiễn nói: “60 vạn binh mã là gần như là đã dốc cục bộ quân lực của tất cả nước. Ta ko tham tài, nhưng mà chỉ đem cớ đó nhằm bệ hạ yên tâm mà thôi”.
Tần Vương tống biệt đại quân ra trận rồi trở về Hàm Dương, bên trên đường, đầy đủ quan viên đi theo hồ hết hỏi ông rằng bởi sao Vương tướng quân lại năm lần bảy lượt yên cầu tước lộc cùng tài sản? Lão tướng tá quân vẫn còn đấy tham tâm béo như thế, vậy mà bệ hạ lại cười béo là sao? Tần vương nói: “Chẳng qua Vương tướng quân lo ngại trẫm nghi ngại ông ấy nhưng thôi. Trẫm đã phó thác đại quyền cho ông ấy, như thế đó là tín nhiệm ông, sao hoàn toàn có thể nghi ngờ ông ấy được? Ông ấy vẫn là chưa yên chổ chính giữa đó thôi”.

Đại quân vương Tiễn ào ào tiến về nước Sở. Thống soái Hạng yên của Sở cũng huy động chiến binh toàn quốc ra chống cự. Nhưng mà chẳng ngờ rằng, vương Tiễn mang lại tiền phương lại án binh bất động, chỉ yêu thương cầu binh lực xây tường dựng lũy, chứ không được cho phép xuất trận lâm chiến. Tuy vậy quân Sở tương đối nhiều lần khiêu chiến, mà lại Vương Tiễn vẫn không nhằm tâm.
Cứ như thế giằng co hơn 1 năm. Quân Tần là bạn phương Bắc, không hợp thủy thổ, cũng xa lạ địa hình nước Sở. Tuy vậy sau 1 năm đồn trú nghỉ ngơi Sở, toàn quân đang thích ứng được với môi trường thiên nhiên và khí hậu nơi đây. Hằng ngày binh bộ đội đều được nghỉ ngơi ngơi dưỡng sức, sĩ khí ai nấy phần đông lên cao. Trong những lúc đó, quân Sở lại buông lơi giải đãi, tưởng rằng lão tướng mạo quân tuổi cao mức độ yếu, không đủ can đảm xuất binh chiến đấu, chỉ cầu an thân mà lại thôi. Tiếp tế đó bởi lương thảo thiếu hụt thốn, buộc phải quân Sở đề nghị thu xếp rút quân về phía đông.
Đúng vào thời gian khi đối phương không chống bị, vương Tiễn bất ngờ hạ lệnh toàn quân xuất kích. 60 vạn nhân mã quân Tần ào ào như dời non phủ biển, nhiệt huyết xông lên. Tướng mạo sĩ nước Sở bàng hoàng như thức giấc mộng, mặt mày choáng váng, ko kịp trở tay. Xương bình quân tử trận, thống soái nước Sở là Hạng yên thấy tình chũm không thể cứu vãn, cũng vô vọng tự vẫn. Quân Tần tiến quân thần tốc, bắt sinh sống Sở vương vãi Phụ Sô làm tù binh. Đến đây, nước Sở diệt vong. Đó là năm Tần Thủy Hoàng vật dụng 24 (năm 223 TCN).
Ở đây còn tồn tại một nạm sự được lưu lại truyền mọi dân gian: lúc ấy khi vương vãi Tiễn dẫn binh tấn công quân Sở cho Tích Sơn, quân Tần ngay tắp lự đào đất làm bếp, bê chảo thổi cơm, vô tình từ dưới khu đất đào lên một tấm bia cổ. Trên mặt bia viết:
“Hữu tích binh, dương gian tranh, vô tích ninh, nhân gian thanh”. (Có thiếc thì tấn công nhau, cõi trần loạn; không tồn tại thiếc thì yên, trần gian thanh bình).
Vương Tiễn bèn hỏi bạn dân vào vùng thì theo thông tin được biết rằng: Từ thời Chu Bình Vương mang đến nay, tòa núi này vô cùng giàu thiếc với chì, khai quật mãi ko hết, cho nên mới hotline là Tích tô (錫山 - núi Thiếc). Nhưng cách đây không lâu lượng thiếc vào núi ngày càng ít, ko rõ do sao. Còn tấm bia bí mật này là vì ai tạo thành ra, cũng không tín đồ nào rất có thể trả lời.
Vương Tiễn không khỏi cảm thán: Tấm bia này bây giờ đã xuất thế, triển hiện mang lại con bạn thế gian, vậy là người đời từ nay đã được thái bình rồi! phải chăng là cổ nhân đã nhận thức thấy trước tương lai, gọi được định số của thiên hạ, đề nghị mới sinh sản tấm bia này và chôn nghỉ ngơi đây, hữu ý cho số đông kẻ hậu nhân chúng ta phát hiện được?
Kể trường đoản cú đó, núi Tích đổi tên thành “Vô Tích” (無錫 - không hề thiếc). Tên gọi huyện Vô Tích ngày nay chính là bước đầu từ thời đó. Mẩu chuyện này cũng nói với họ rằng: Nước Tần thống nhất cõi trần là ý chỉ của Thiên Thượng, phần đông chuyện từ sớm đã được an bài xích rồi.

Như vậy, kế hoạch hàng phục sáu nước chư hầu – Triệu, Ngụy, Hàn, Yên, Sở, Tề – đã xong xuôi trong hơn 10 năm. Những mốc thời gian của quá trình ấy đã có ghi chép trong “Sử ký - Tần Thủy Hoàng bản kỷ” của tứ Mã Thiên, lược trích:
Năm vật dụng mười bảy (năm 230 TCN), Nội sử là chiến thắng đánh nước Hàn, bắt được vua nước Hàn thương hiệu là An, thu hết đất ấy, mang nước ấy đặt thành quận, đánh tên là quận Dĩnh Xuyên. (...)
Năm máy mười chín (năm 228 TCN), vương vãi Tiễn, Khương Hội tiến công lấy hết khu đất Đông Dương của nước Triệu, bắt được vua nước Triệu. (Vua Triệu thương hiệu là Thiên. Chính nghĩa: Năm trang bị tám thời U Mâu vương vãi nước Triệu, quân Tần tiến công nước Triệu, đến huyện Bình Dương, dời vua Triệu đến ở huyện Phòng Lăng) (...)
Năm vật dụng hai mươi nhì (năm 225 TCN), vương Bôn đánh nước Ngụy, dẫn nước sông Hà tan vào thành Đại Lương, thành Đại Lương bèn vỡ. Vua nước Ngụy xin hàng, lấy hết đất ấy.
Năm sản phẩm công nghệ hai mươi ba (năm 224 TCN), vua Tần lại hotline Vương Tiễn, nghiền bắt đi, sai đem quân tiến công nước Kinh. (Chính nghĩa: bạn Tần call nước Sở là nước Kinh là do kị thương hiệu của Trang Tương vương vãi là Tử Sở.) lấy khu đất Trần về phía nam mang lại đất Bình Dư, bắt được vua nước Kinh. Vua Tần đến chơi sống thành Dĩnh, huyện Trần. Tướng mạo nước ghê là Hạng lặng lập Xương bình quân làm vua nước Kinh, bội phản nước Tần sống phía phái mạnh sông Hoài.
Năm thứ hai mươi tứ (năm 223 TCN), vương vãi Tiễn, Mông Vũ đánh nước Kinh, phá quân Kinh. Xương bình quân chết, Hạng lặng bèn từ sát.
Năm sản phẩm công nghệ hai mươi lăm (năm 222 TCN), phân phát binh lớn, sai Vương Bôn mang đi, tiến công quận Liêu Đông của nước Yên, bắt được vua yên tên là Hỉ. Về tấn công nước Đại, bắt vua nước Đại tên là Gia. (...)
Năm vật dụng hai mươi sáu (năm 221 TCN), vua nước Tề thương hiệu là Kiến thuộc Tướng quốc là Hậu chiến hạ phát binh giữ biên cương phía tây của mình, không qua lại với nước Tần. Vua Tần không nên tướng quân là vương vãi Bôn từ bỏ phía nam nước Yên đánh nước Tề, bắt được vua nước Tề thương hiệu là Kiến.
(Trích “Sử Ký” - tứ Mã Thiên, bản dịch của Nhữ Thành)
Trong hơn 10 năm ấy, Tần Vương đang kinh qua rất nhiều biến cố gắng kinh chổ chính giữa động phách. Câu chuyện ấy là gì? Mời quý độc giả đón coi phần tiếp theo.